“NHÓC, ANH MUỐN CÙNG EM TRƯỞNG THÀNH”


“NHÓC, ANH MUỐN CÙNG EM TRƯỞNG THÀNH”


Không nói lời cầu kỳ, không hứa hẹn cao xa, anh chỉ đơn giản nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt kiên định rồi bật cười với tay xoa rối tung cả mái tóc vốn đã bù xù của con bé đang đứng ngu ngơ trước mặt.

Bầu trời mùa thu thật đẹp, và anh cũng thế.


Tôi là một đứa nhóc ngổ ngáo và ương bướng ở độ tuổi dậy thì, tương lai không có gì là chắc chắn cả và cuộc sống thì thật lộn xộn.


Anh là một người lớn đã đi làm, độ tuổi của anh là khi mọi thứ dần lắng xuống và cuộc sống đang trên đà ổn định với nhiều yếu tố đã được xác định rõ ràng.


Cuộc sống của hai đứa sẽ mãi là đường thẳng song song nếu không có một ngày chúng tôi tình cờ gặp nhau ở một cái cuộc thi công nghệ bé tí trong thành phố. Theo đúng kiểu dân lập trình với nhau - chúng tôi thân hơn qua những buổi cà kê rủ rê người kia ra một góc cà phê để cùng giải mấy câu đố thuật toán hóc búa. Bỏ mặt cả thế giới ồn ào xung quanh, hai đứa ngồi chụm đầu vào màn hình suy nghĩ với 8 con mắt và hí hoáy tính toán, thỉnh thoảng lại có tiếng reo của một con bé không biết điều,


*"Yayyy em giải xong rồi, tối nay tới phiên anh trả nhé anh giai!"*


*"Mơ đê nhóc, anh qua phần 2 từ nãy giờ rồi. Em cửa gì..."*


Rồi anh lại cười xoà trước cái mặt mếo máo của tôi, không quên béo đôi má phúng phính làm tôi phải nhảy lên la oai oái.


(Suỵt, mặc dù kết quả thì vẫn có đứa luôn được dắt đi ăn khắp nơi nhờ tài ăn vạ)



Ai đó từng bảo tôi, "*Đừng quen người cùng ngành, sẽ chán nhau dễ lắm.*"


Vớ vẩn, tôi thấy quen anh vui vãi cả linh hồn luôn.


Có lẽ vì chúng tôi biết cách nói chuyện và cởi mở với mọi thứ, những buổi dạo phố 7-8 tiếng liền của hai đứa luôn được lấp đầy bởi đủ thứ chủ đề trên trời dưới đất — từ những chia sẻ trong góc nhìn về xã hội và con người như hệ thống giáo dục của những nền văn hoá khác nhau, môi trường ảnh hưởng đến tính cách và số phận của một người thế nào, đến những chủ đề chuyên ngành của hai đứa như làm sao để viết code tốt hơn, thiết kế hệ thống phần mềm thế nào để hiệu quả, rồi cả tranh luận những chủ đề bựa bựa chẳng ai thèm quan tâm như cách phát âm giữa miền Nam và miền Bắc. Đôi khi tôi sẽ vẩn vơ hỏi anh những câu như, "*Nếu anh được tạo ra một thế giới, nó sẽ nhìn như thế nào?*" rồi từ đó cả hai sẽ bung lụa bàn luận về triết lý của xã hội trong cái thế giới tưởng tượng đó. Đôi khi thì không nói gì cả, chúng tôi chỉ im lặng đi cạnh nhau và tận hưởng cảm giác đó.


Có thể nói, mối quan hệ của tôi với anh như một bức tranh vậy. Chúng tôi xem giao tiếp như một cây bút vẽ và mỗi cuộc trò chuyện giữa chúng tôi là một sắc màu khác nhau. Theo thời gian, bức tranh dần được trau chuốt hoàn thiện hơn và đang trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Ở bên anh, tôi cảm thấy thời gian thật ngắn, nhưng thế giới lại thật đẹp — đẹp theo nghĩa học cách biết chấp nhận cái đẹp lẫn cái xấu của chính nó.


Đọc tiếp bài viết của tác giả Scarlet tại đây: https://b.link/Nhoc-Anh-Muon-Cung-Em-Truong-Thanh-


NOTE: Nội dung được viết và reup tự nhiều nguồn (theo tag bài viết). Nếu có bất kì khiếu nại gì về bản quyền mình xin phép gỡ bài viết!

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn