KHI ĐỘC HÀNH LÀ SỰ LỰA CHỌN
“Người đi theo đám đông thường không đi xa hơn được đám đông. Người đi một mình có khả năng đến được những nơi mà chưa ai từng bước tới.” - Albert Einstein
Quảng giao chưa hẳn là tốt và cô độc không phải là xấu. Số bạn bè có trên danh sách facebook chưa chắc nói lên được con người bạn. Nhưng sự tĩnh lặng khi ở một mình mới giúp bạn trả lời cho câu hỏi mà hàng tỉ người vẫn đang tìm kiếm: “Tôi là ai?”
Thời đại ngày nay, khi mà các mối quan hệ biến thành một công cụ quyền lực thì sự cô độc lại trở nên bị xa lánh hơn bao giờ hết. Mọi người sợ phải ở một mình, bị tách biệt với đám đông, mệt mỏi chạy theo âm thanh của người khác, mà quên mất rằng chính mình cũng có âm thanh riêng.
Cô độc bị động (Loneliness) và cô độc chủ động (Aloneness)
Cùng là trạng thái cô độc nhưng sự cô độc bị động đến từ nỗi sợ hãi bị người khác xa lánh, bị tách khỏi bầy đàn. Còn sự cô độc chủ động đến từ lựa chọn của mỗi cá nhân. Dành cho bản thân một khoảng trời riêng để yên tĩnh lắng nghe chính mình.
Cùng với tính chất độc hại của sự bị động, nỗi sợ bị xa lánh sẽ giết chết cảm xúc của bạn, tinh thần của bạn sẽ rơi vào tình trạng hao mòn và kết quả là chìm trong trầm cảm.
Ngược lại, việc hiểu được sức mạnh và lựa chọn cô độc lại ban cho bạn khả năng sáng tạo, thấu hiểu xung quanh.
Khi viết những bài này, chính bản thân người viết cũng đã dành hàng ngày chỉ một mình với chiếc laptop, trong căn phòng, yên tĩnh và bình yên.
Cô độc không có nghĩa là bạn tuyệt giao với tất cả mọi người, bỏ lên rừng, lên núi mà sống.
Cô độc có nghĩa là bạn hiểu được giá trị của việc lắng nghe bản thân, dành một ít thời gian trong ngày để ở một mình, suy nghĩ, sáng tạo rồi lại kết nối với xung quanh.
Chọn cô độc có phải là tự kỷ, không có bạn bè ?
Có một sự thật mà ít ai biết, đó chính là sự cô độc mới thực sự là chiếc la bàn giúp ta gắn kết với các mối quan hệ sâu sắc hơn. Chỉ khi bạn lắng nghe được âm thanh của chính mình, bạn mới có thể kết nối được với âm thanh của người khác.
Sara Maitland một nhà văn nổi tiếng đến từ nước Anh có nói một đoạn thế này trong cuốn sách “How to be alone” của mình:
“Nếu bạn biết được mình là ai. Biết rằng bạn kết nối với người khác vì tự thân bạn muốn vậy. Chứ không phải do bạn bị cuốn vào vòng tròn cho và nhận, hoặc bởi vì bạn sợ hãi việc mình sẽ không tồn tại được nếu không có sự công nhận của người khác. Khi đó bạn mới thực sự tự do. Hiểu được sự đơn độc sẽ tạo ra một mối quan hệ gắn kết hơn, vì đó là một mối quan hệ được vẽ tô bởi màu sắc tự do”…
Đọc tiếp bài viết của tác giả Bình Viết Gì tại đây: https://b.link/Suc-manh-cua-su-co-doc-khi-doc-hanh-la-su-lua-chon
NOTE: Nội dung được viết và reup tự nhiều nguồn (theo tag bài viết). Nếu có bất kì khiếu nại gì về bản quyền mình xin phép gỡ bài viết!