LỰA LỜI MÀ NÓI CHO VỪA… LÒNG AI?


LỰA LỜI MÀ NÓI CHO VỪA… LÒNG AI?

Có vẻ thằng con trai vừa làm gì đó sai và ông bố kéo nó ra để "hỏi tội". Nhưng nhìn cách ông bố dạy đứa con, tôi cũng phải chột dạ một chút.

- "Con nhìn kia nhé, xe đạp đạp thế nào?"

- "Chỉ cần đạp là xe chạy thôi mà bố."

- "Ừ đúng, thế là con hiểu đạp xe như nào rồi đúng không?"

- "Vâng ạ"

- "Ừ xe đây, đạp đi".

Thằng bé loay hoay leo lên chiếc xe và chắc ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, nó ngã sấp mặt. Sau khi phủi bụi quanh người xong, ông bố nói với thằng bé thế này:

- "Con hiểu rồi sao con không đi được?"

- "Con không biết, chắc vì cái xe nó hỏng"

Ông bố lên xe đạp hẳn 2 vòng quanh thằng bé cho nó thấy rằng lỗi không nằm ở cái xe. Đến đây nó ngẩn cả người ra, chắc nó đã nhận ra vấn đề.

- "Con nhìn cái xe là con hiểu cách nó vận hành, nhưng con vẫn không đi được, vấn đề không nằm ở cái xe mà nằm ở con. Con chưa đi bao giờ con không hiểu đi khó thế nào, con hiểu chứ?"

- "Vâng ạ..."

Tôi ngồi đó, làm nốt miếng kẹo lạc, uống nốt cốc trà đá rồi cắp mông lên văn phòng. Hôm đó, tôi đã hiểu thế nào gọi là "trải nghiệm".

Các cụ đã dạy như thế cho ông bà ta, ông bà ta dạy lại cho bố mẹ, và đến thế hệ này hay về sau cũng vậy. Nhưng có một vấn đề trong câu nói đó mà có lẽ không ai dạy lại cho thế hệ sau được, vấn đề trải nghiệm.

Chị tôi từng nói với tôi một phiên bản khác của câu nói đó:

"Người ngoài thì sao cũng được, nhưng người nhà thì phải khéo léo, lựa lời ra sao cho ai cũng hạnh phúc".

Ý chị tôi là đối nhân xử thế với người ngoài như thế nào cũng được, nhưng khi về nhà, người nhà phải được đối xử một cách tốt nhất, dĩ hòa vi quý nhất. Cho dù bên ngoài có khó chịu thế nào, bực bội ra sao, khi về nhà mình cần phải tử tế, hiền lành và nhẫn nhịn với người nhà. Mặt khác, người nhà không quan tâm ngoài xã hội mình là ai, là bố hay là mẹ của ai, một khi đứng trước mặt phụ huynh, mình chỉ là đứa con nhỏ dại dột.

Chị tôi nói đúng, không sai chút nào, nhưng tôi nhận ra một lỗ hổng trong nhận định đó. Có thể là vì tôi ngu si, tọc mạch, nhưng "sao cho ai cũng hạnh phúc" là một điều vô cùng khó. Mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một "trải nghiệm", làm sao có thể làm vừa lòng tất cả mọi người được? Mà quan trọng hơn cả, "sao cho ai cũng hạnh phúc" nghĩa là bản thân mình cũng được thanh thản, vậy còn khó hơn.

Lựa lời thế nào để cả mình lẫn người đều hạnh phúc?

Đây là câu hỏi mà có lẽ, tôi đành phải kể thêm một câu chuyện nữa để tiến gần hơn với câu trả lời.

Đọc tiếp bài viết của tác giả Samurice tại đây: https://b.link/Lua-loi-ma-noi-cho-vualong-ai24

NOTE: Nội dung được viết và reup tự nhiều nguồn (theo tag bài viết). Nếu có bất kì khiếu nại gì về bản quyền mình xin phép gỡ bài viết!

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn