ĐỀU ĐẸP CẢ

Ở tuổi 17. Người ta thường nói đây là độ tuổi đẹp nhất. Mình lắm lúc không cảm thấy thế. Khi đang trải qua nó, mình cảm thấy tuổi này mệt muốn xỉu. Bao nhiêu cái ập đến, chẳng phải chỉ đơn giản là chuyện học hành mà nó còn là chuyện của cô đơn, chuyện đồng cảm, chuyện hoang mang ngụp lặn tìm danh tính bản thân. Và những ước mơ, và tình yêu, và những lần muốn giải phóng để thật sự bộc lộ mình. Những mong cầu, những hy vọng và cả niềm nuối tiếc.


Mình vẫn luôn nói hai câu này trong suốt mấy năm gần đây. "Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh" và "Mình đang trải qua quãng thời gian đẹp nhất nhưng dù ở trong nó, mình đồng thời cũng cảm thấy mất mát vì nó". 


Còn vỏn vẹn 50 ngày nữa mình thi đại học nhưng mình cảm thấy bản thân bình thản vãi. Mình cũng chẳng hiểu. Mình chậm lại quan sát, nhìn ngắm ngày đếm ngược trên bàn học rồi cảm thấy nó đẹp. Chỉ đẹp thôi. Ngổn ngang những cảm xúc và cảm giác nhung nhớ.


Khi nhớ nhiều về năm tháng cấp ba. Người ta hay kể nhau nghe chuyện tình gà bông thơm tho mùi áo sơ mi, mùi kẹo ngọt và mùi nắng tàn ban chiều. Nhưng mình lại nghĩ nhiều hơn về những điều nó đang thật sự trải qua. Chỉ với mình. Không phải chuyện tình yêu. Chỉ là chuyện thường ngày. 


Mình luôn nói mình ghét cấp ba. Cấp ba với mình khác xa hoàn toàn kì vọng. Là một đứa ăn mày quá khứ. Mình sống ở cấp ba với hình bóng của cấp hai. Rồi mình nhận ra sao mình lại lớn nhanh như thế. 


Canteen (cấp hai) ngày ấy đổi khác, bàn học thay mới, những thầy cô giáo đến và đi. Nhưng mấy cái cây vẫn ở đấy cùng hàng ghế đá mà ở dưới chân là các loại cốc mì, vỏ bim bim...Chả khác gì. Nghĩ thấy buồn dù thùng rác ở ngay đấy, nhưng lại nghĩ thấy vui vì nó quen thuộc thật. Và nó đẹp.


Khi mình về thăm cấp hai, mình lại nhận ra sao mình lớn nhanh thế. Nhìn những em học sinh lớp 9 bàn nhau chuyện thi cử, rồi háo hức khi thấy các anh chị mặc đồng phục ngôi trường mình ao ước đang ở xung quanh. Mình đã từng và cũng đã trở thành người mặc đồng phục ấy. Chỉ muốn nói với các em là mọi thứ rất đẹp. Khi các em áp lực, khi điểm khảo sát dán lên bảng tin khiến các em xấu hổ, khi các em tự hào vì mình giải được câu d bài hình, khi các em ăn vội gói xôi 10 cá để vào học, khi các em tan chiều rủ nhau đi xiên bẩn,...


Và khi các em đang lớn, các em sẽ trải qua, các em sẽ đi thi, các em có hai ngày căng thẳng nhất, nhưng các em cũng có hai ngày đáng nhớ trong đời. Hai ngày mà các em sẽ nhớ tường tận mọi thứ diễn ra như thế nào. Món sáng các em ăn, cảm xúc các em khi hoàn thành bài thi và buổi tối tuyệt vời nhất hoặc tồi tệ nhất khi các em thi xong. Và nó đều đẹp.


Đọc tiếp bài viết của tác giả eigengrau tại đây: https://b.link/Deu-dep-ca

NOTE: Nội dung được viết và reup tự nhiều nguồn (theo tag bài viết). Nếu có bất kì khiếu nại gì về bản quyền mình xin phép gỡ bài viết!

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn