MỘT CHUYỆN HẸN HÒ

Như mọi ngày, buổi tối của anh kết thúc với 1 tách trà nóng và 1 cuốn tiểu thuyết. Anh đang nghiền Anna Karenina, nhiều khi bất giác mỉm cười thấy mình giống với ông chồng Alexei, sống theo 1 lịch trình có phần máy móc - luôn luôn là 11 giờ đến 11 rưỡi đọc tiểu thuyết trước khi đi ngủ. Thậm chí, 2 người còn có phần giống cả tính cách, hơi vụng về và thực sự là không hiểu phụ nữ. Nhưng hôm nay thì anh không thể tập trung vào truyện được. Tâm trí anh cứ lơ lửng đâu đâu, còn trong lòng lại gợn chút hồi hộp. Phải thôi, ngày mai anh sẽ đi hẹn hò, sau 1 thời gian dài - kể ra thì lằng nhằng, nhưng thôi ta cứ tạm gọi là - “tu thân”.

Hai người quen nhau qua 1 người bạn cũ của anh, cô là người chủ động add Facebook trước, nhắn hỏi thăm anh về một cuốn sách mà có lần anh giới thiệu cho cậu bạn ấy (1 cách tiếp cận hoàn hảo nếu bạn biết anh cuồng sách đến mức nào). Nhưng với cái kiểu nói chuyện không cởi mở, quê kệch, dù anh có cố lắm thì những cuộc đối thoại messenger của 2 người cũng cứ ngắn tủn như que diêm vậy thôi. Thế nên phải mất gần 3 tháng từ ngày ấy, 2 người mới đi đến quyết định sẽ có 1 buổi gặp mặt trao đổi về học tập và sách vở!!! 

Chả nói chắc cả thế giới cũng biết, với những con người nhút nhát của thế kỷ, lý do thì mãi mãi cũng chỉ là lý do (tức là bắt buộc phải có, nhưng mà thường không liên quan gì lắm đến mục đích chính).

Anh cũng đôi lần vào thăm Facebook cô. Những hình ảnh cô đăng, thường là khá tinh nghịch cùng bạn bè, 1 khuôn mặt nhí nhảnh, đôi mắt sáng thông minh, nhìn trẻ hơn cái tuổi 23 trên giấy tờ. Cô không quá xinh đẹp, nhưng thật lạ đó lại chính là thứ anh ưng nhất. Với anh, cái đẹp mà ai cũng biết là đẹp thì thực ra lại là 1 cái xấu rồi. Vì vậy mà anh có phần khấp khởi mong đợi đến buổi hẹn ngày mai.

**

Cô đứng trước chiếc tủ quần áo nhỏ nhắn trong góc phòng đã gần 1 tiếng, loay hoay không biết chọn gì để mặc cho buổi gặp ngày mai, dù trong miệng vẫn lẩm bẩm chỉ là một cái hẹn bình thường làm quen người bạn mới thôi mà. Cô nhớ đến buổi tư vấn tâm lý trước hẹn hò do hai con bạn thân bày ra tối hôm trước, và cuộc tranh cãi nảy lửa giữa chúng nó về vấn đề quần quần áo áo cho buổi hẹn đầu tiên. 

Con bạn hoa khôi thì cứ mở mồm là: "Hở ngực vào, đẹp thế không khoe, phí. Mặc cái váy nào nó trễ trễ một chút, mấy cái ông cù lần kiểu ấy cứ thấy thế là sáng mắt lên, xong 1 2 hôm tự dưng chui đầu vào rọ liền à. Rồi về thì mày muốn trị thế nào thì trị". 

Con bạn bác học lúc ấy đang nằm dài trên giường, vắt chân phải qua chân trái, lúc lắc cả 2 chân và mắt đăm đăm nhìn cái bóng đèn trên trần nhà, tự dưng bật dậy phán như thánh: 

“Ừ mày cứ mặc như nó bảo đi, rồi cưới cái của quý của ổng thay vì cưới con người nhé. Mày phải hiểu là muốn chọn người đàn ông như thế nào thì phải khoe cái tương ứng của mày ra. Mày mà cứ khoe ngực với mặc váy bó, để máu các anh tự động chảy hết xuống dưới, thì đến cuối buổi hẹn đừng có trách: Anh ơi anh không dùng não thế thì sao không bỏ mie ở nhà cho đỡ nặng có hơn không?” 

Dù bị phản bác, nhưng nghe cái giọng nói rất đanh cộng với câu đùa kiểu thông thái dỏm, con bạn hoa khôi cũng phải bật cười, trước khi đốp lại: 

"Mày chỉ cổ lỗ sĩ, mình đẹp mình phải khoe chứ. Để mấy ông ấy quỳ mọp xuống hết đi, rồi cứ anh nào ngon zai nhất nhà giàu nhất vui tính nhất mình chọn thôi. Đời đơn giản thế mà". 

Cứ thế, nói qua nói lại, không con nào nhường con nào. Kết quả là 11 rưỡi 2 đứa rủ nhau về với 1 câu quen thuộc: "Thôi tùy mày!!!"

Đọc tiếp chuyện hẹn hò của anh và cô qua bài viết của tác giả Andy Luong tại đây: https://b.link/Mot-chuyen-hen-ho

NOTE: Nội dung được viết và reup tự nhiều nguồn (theo tag bài viết). Nếu có bất kì khiếu nại gì về bản quyền mình xin phép gỡ bài viết!

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn